Khi mà em của không còn nói nhiều với anh như trước. Cũng không còn cằn nhằn những việc anh làm sai. Anh có đi chơi vui vẻ cùng bạn bè đến 2-3g sáng chưa về nhà thì cũng không còn em lo lắng gọi điện thoại.
Khi mà em không còn tỏ ra khó chịu hay giận dỗi vì những điều nhỏ nhặt mà anh làm. Anh vô tâm một chút cũng không sao. Anh quên mất lời em nói cũng không làm em mất bình tĩnh.
Khi mà em không còn cái kiểu mỗi lần anh nhắn tin, cho dù là đang gội đầu thì em cũng sẽ cố trả lời thật nhanh tin nhắn. Cả ngày không nhận được tin nhắn của anh, em cũng cảm thấy thật bình thường.

Khi mà việc gì em cũng muốn tự mình làm, không còn nói với anh, quyết định chuyện gì cũng tự bản thân mình quyết định, không còn hỏi ý kiến anh như trước.
Anh luôn thắc mắc là tại sao em hay giận dỗi anh nhiều quá, luôn thắc mắc vì điều gì mà em lúc nào cũng muốn anh thay đổi. Đôi lần em biết anh còn cảm thấy phiền vì những tin nhắn của em. Anh bắt đầu chán khi nghe em kể lể mỗi ngày, bắt đầu mệt mỏi khi nghe những lời cằn nhằn của em.
Nhưng anh ơi…
Em còn nói là em còn thương. Em còn giận là em còn muốn anh thay đổi. Em còn chờ là em còn lo lắng. Em còn hỏi là em còn quan tâm. Em còn nhờ vả là em còn muốn dựa dẫm. Đến khi em hết thương, hết giận, hết chờ, hết hỏi, hết nhờ vả thì tình cảm của em cũng hết rồi.